[Ngự Tuyết Cuồng Đồ] Chương 8

gaerChương 8

Có người phát hiện, toàn thân Hàn Tuyết lóe sáng,nhìn kỹ,thì ra ánh sáng từ khỏa tử thủy tinh. Cách đó không xa , có một vòng tay bạch kim bị gãy,phát ra hàn quang màu bạc, tựa như màu tóc của Hàn Tuyết.

****

Hàn Hạo Thiên và Hàn Kình Thiên vừa đặt chân đến Luân Đôn,liền phát hiện thần sắc của mọi người đều đặc biệt trầm trọng,người chịu trách nhiệm điều tra tung tích của Hàn Tuyết-Phong Thần đưa đến một túi giấy da.

_”Đây là gì ?” Hai người ngồi xuống ghế salon,Hàn Hạo Thiên mở phong bì.

_Đây là hồ sơ ghi nhận sự việc vừa phát sinh ở nhà bang chủ vào 11giờ trước.

Hàn Hạo Thiên chỉ lấy ra một xấp ảnh, nhìn qua,ảnh chụp đầy máu lập tức rơi xuống mặt đất, người trong hình tử trạng vô cùng thê thảm.

Hàn Kình Thiên cũng nhìn thấy,mặt liền tái xanh,hô hấp nháy mắt hoàn toàn đình chỉ. Trong hình,Hàn Tuyết lẳng lặng nằm trên mặt đất,khuôn mặt trắng bệch…

_”Căn cứ theo hồ sơ điều tra,Hàn Tuyết thiếu gia gặp phải Collin, bị tên kia bức bách té lầu,khi xe cứu thương đến nơi,hô hấp đã hoàn toàn đình chỉ. Sau một giờ cấp cứu…” Nhìn thấy sắc mặt của hai vị bang chủ ,hắn không biết có nên nói tiếp không ..

_”Cuối cùng thế nào ?” Hàn Kình Thiên vô cảm nói.

_Cuối cùng xác định tử vong.

Biết rõ Phong Thần muốn nói cái gì,Hàn Hạo Thiên vẫn không thể chấp nhận được sự thật,tim đau thắt như muốn ngừng đập. Hắn chậm rãi đứng lên,một mình rời đi phòng khách,vào phòng ngủ đóng cửa lại.

_”Tiểu Tuyết hiện tại ở đâu ?” Hàn Kình Thiên hỏi.

Phong Thần kinh ngạc không thôi,hắn rất hiếu kỳ Hàn Tuyết rốt cuộc là người như thế nào,có thể làm cho hai vị bang chủ ổn trọng như Thái Sơn lộ ra một mặt mềm yếu trước mắt bộ hạ.

_Tại nhà xác bệnh viện St.Thomas,pháp y đang kiểm tra .

_Collin thì sao ?

_”Lúc cảnh sát đến, hắn đã trốn thoát,tất cả phỏng đoán đều dựa theo dấu vân tay.”Tốc độ làm việc nhanh như vậy đều vì sự việc này có liên quan đến hai đại bang phái Anh Quốc-Đài Loan cùng tập đoàn đa quốc gia nổi danh – “Hàn Phong”.

_”Dốc hết toàn lực truy bắt Collin,ta muốn hắn sống” Hàn Kình Thiên không dám lại nhìn…những tấm ảnh rơi đầy dưới sàn,hắn đứng dậy đi vào thư phòng.

Hắn cũng không biết nên an ủi Hàn Hạo Thiên như thế nào,ngay cả hắn cũng thầm muốn tìm chỗ khóc rống một hồi,huống chi là Hạo Thiên..

_”Bang chủ, có tin mới “ Phong Thần cấp tốc tiến vào thư phòng.

Hàn Kình Thiên vừa nghe tin,khuôn mặt tuấn tú lập tức biến sắc,hỏa tốc xông vào phòng ngủ, trảo lấy hai mắt đang đỏ Hàn Hạo Thiên, nổi giận rống to “ Tiểu Tuyết bị trộm!!!!”

Thân thể Hàn Hạo Thiên chấn động “ Ngươi nói gì ????” thanh âm khàn khàn thể hiển tâm tình bị đè nén, tùy thời có khả năng bộc phát.

_”Pháp y vừa rồi đến bệnh viện khám nghiệm tử thi,kết quả phát hiện toàn bộ nhà xác đều bị phá hủy,Tiểu Tuyết…mất tích…” Hắn vẫn không có cách nào tiếp nhận được sự thật rằng Tiểu Tuyết đã chết , hai chữ “ di thể” vẫn không nói nên lời.

Hàn Kình Thiên vừa nói xong, đột nhiên bị Hàn Hạo Thiên đẩy ra,thân ảnh cao lớn lướt nhanh qua hắn,lao ra khỏi phòng ngủ. Hàn Kình Thiên cũng không do dự,lập tức đuổi theo Hàn Hạo Thiên,hỏa tốc đi đến bệnh viện xem xét tình huống.

*****

Hai năm sau

Hàn Kình Thiên chăm chú nhìn Hàn Hạo Thiên-hắn đã trở nên tiểu tụy không ít, toàn thân tản mát ra chán chường khí tức đang đứng phương xa,giờ phút này trên tay đang cầm một tập tranh phác họa không biết đã xem biết bao nhiêu lần.

_”Các con không về sao ?” đầu dây bên kia,Hàn Anh hỏi Hàn Kình Thiên,về phần Hàn Hạo Thiên,đến bây giờ cũng không chịu nói chuyện với nàng nửa lời.

_”Trước khi chưa tìm thấy Tiểu Tuyết,tụi con sẽ không  về.”  Gãi gãi mái tóc bù xù hai năm chưa từng tu chỉnh, hắn lại nhìn Hàn Hạo Thiên đang ngồi chăm chú vẽ tranh dưới bóng cây.

_”Tìm được thì sao ? Đều đã hai năm,nếu là người sống còn chưa nói gì,nhưng đứa bé kia đã sớm chết,tìm thấy thi thể thì làm được gì !!!”

_”Đừng nói nữa!!” hắn cũng hiểu hành vi như vậy rất hoang đường,nhưng mà khi chưa nhìn thấy Tiểu Tuyết,ngay cả hắn cũng vô pháp từ bỏ hy vọng,huống chi là Hàn Hạo Thiên phát hiện bản thân mình kỳ thật rất yêu Hàn Tuyết.

Sau khi Hàn Tuyết chết,Lạc Vân từng gọi điện thoại,Hàn Hạo Thiên chỉ nhàn nhạc nói cho nàng biết, đến khi mất đi, hắn mới phát hiện tư tưởng tương quan có thể tìm thấy ở từ bằng hữu,mà tâm linh tương hợp thì chỉ những người yêu nhau sâu đậm mới có được.

Khi Hàn Tuyết ở bên cạnh,ánh mắt hắn sẽ không thể rời đi nụ cười trên mặt Hàn Tuyết, sẽ muốn hảo hảo che chở bảo vệ yêu thương hắn cả đời. Vì đau lòng,cho nên muốn tìm mọi cách làm cho đối phương khoái hoạt,không cần trí tuệ,vật chất, tiền tài hay những thứ bên ngoài,chỉ đơn thuần là tâm cùng tâm cạnh nhau.

Tất cả chỉ đơn giản như vậy,hắn lại đến khi mất đi mới hiểu được,là chuyện thật sự đáng buồn.

_”Mẹ biết rồi.” Hàn Anh nặng nề nhắm hai mắt,đây là lần đầu tiên,nàng hối hận về việc mình làm. Nếu nàng không xen vào,Hàn Tuyết sẽ yên lặng chờ đợi  đến khi Hàn Hạo Thiên tìm được đáp án,không phải chịu đựng tổn thương lớn như thế,càng không cần vì vậy mà chết đi. Cái này thật không thể trách Hàn Hạo Thiên không muốn nói chuyện với nàng,hết thảy bất hạnh đều là nàng tạo nên.

_”Đừng lo lắng, con của mẹ rất kiên cường,chuyện này đến một ngày nào đó cũng sẽ chấm dứt.” Đang muốn nói thêm mấy câu,hắn phát hiện Hàn Hạo Thiên đã đứng dậy, lúc hắn đuổi tới,đã sớm không thấy bóng người.

_Sao vậy ?

_”Không có gì, vài ngày nữa con sẽ liên lạc với mẹ,tái kiến.” Cúp điện thoại,Hàn Kình Thiên đuổi theo Hàn Hạo Thiên.

Đồ vật vẫn cón dưới tán cây, Hạo Thiên rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì mà lại vội vã rời đi như vậy.

****

Hạo Thiên, hy vọng của anh là gì ?

Có lẽ anh còn tham lam hơn bọn họ, anh hy vọng là vĩnh viễn.

Từ lúc đó, chính mình đã hiểu rõ tình cảm của bản thân không phải sao ? Nếu như có thể,hắn muốn vĩnh viễn cùng  Tiểu Tuyết…bên nhau cả đời…

Mắt nhìn hài tử đang vui chơi trong công viên,trong tay nhưng lại vẽ Hàn Tuyết. Trên giấy phác họa Hàn Tuyết đã trưởng thành hơn, mái tóc bạch kim chói mắt qua hai năm chưa từng tu chỉnh đã dài đến thắt lưng,trong tay cầm một con diều,cười thập phần vui vẻ.

_”Thúc thúc, ngươi đang vẽ cái gì  ?” một tiểu cô nương có mái tóc vàng buộc thành hai bím,ngồi chồm hổm cạnh hắn,đôi mắt to tròn chăm chú nhìn bản phác thảo.

_”Bảo bối của ta.” Hàn đưa bản phác họa cho nàng nhìn.

Tiểu cô nươi vừa nhìn , hai mắt liền trợn to “ Ồ! Bảo bối của thúc thúc giống hệt như thiên sứ búp bê “  Nàng dùng tay cẩn thận vuốt ve.

_Thiên sứ búp bê ?

Tim Hàn Hạo Thiên đột nhiên thắt lại.

_”Đúng vậy! Thiên sứ búp bê ở gần đây thôi,bên kia có một dãy phòng,trong sân có một cái xích đu. Mỗi ngày trước bữa tối,ba mẹ của thiên sứ búp bê sẽ ôm hắn ra xích đu ngồi. Thiên sứ búp bê có mái tóc bạch kim dài thật xinh đẹp! Thúc thúc, bảo bối của thúc thúc cũng là màu bạch kim sao ?

Hắn bất giác nắm chặt tay tiểu cô nương,sợ nàng biến mất “ Bảo bối của ta chẳng những có mái tóc màu bạch kim,còn có lam sắc tử mâu rất đẹp,miệng nhỏ phấn hồng,lông mi thật dài đồng dạng như tiểu phiến tử  ( cây quạt )”

_Thúc thúc, bảo bối của ngươi cũng là thiên sứ búp bê sao ? Ta cũng muốn , mẹ ta nói thiên sứ búp bê không thể mua được.

_Đúng vậy a! không thể mua được, nếu ngươi muốn chỉ có thể tự mình tìm,tìm được phải hảo hảo quý trọng,vì thiên sứ búp bê rất dễ mất đi…Ngươi có thể nói cho ta biết dãy phòng kia ở đâu được không ?

Kinh hỉ ngoài ý muốn làm cho hai tay Hàn Hạo Thiên run lên,chẳng những tim đập quá nhanh làm hắn đau đớn,ngay cả khả năng hô hấp cũng mất đi.

_Đi thẳng hướng kia, rất dễ tìm.

Nghe xong lời nàng nói, Hàn Hạo Thiên lập tức đứng dậy chạy về phía trước,nội tâm cháy lên hy vọng mãnh liệt.

_”Thúc thúc, ngươi muốn đi xem thiên sứ búp bê sao ?” Tiểu cô nương ở phía sau hô lên.

Hàn Hạo Thiên lộ ra nụ cười đầu tiên suốt hai năm qua

_Đúng vậy! Ta muốn mang thiên sứ búp bê của mình trở về!

Tiếng nói vừa dứt, người đã không thấy bóng dáng.

Tiểu cô nương còn đang cảm thấy kỳ quái,lại trông thấy một nam nhân lớn lên giống hệt như vị thúc thúc vừa rồi, dừng lại một chút,sau đó lập tức đuổi theo.

Hết chương 8

1 thoughts on “[Ngự Tuyết Cuồng Đồ] Chương 8

  1. *phồng má* hừ, ngc như vậy vẫn chưa đủ! Nhưg mà ta cũng mún 2 người gặp lại, aaaa thật mâu thuẫn *gãi đầu gãi tai*

Bình luận về bài viết này